Thứ Năm, 10 tháng 12, 2009

Góc nhỏ lòng tôi

  
    
Góc nhỏ lòng tôi

_______________________________________

Ai chẳng có riêng một góc nhỏ lòng mình
Nơi ấy chân trời Kỉ niệm
Nhưng âm điệu nào xa xôi huyền diệu
Và nụ cười ai mãi không quên
                    &
Có những phút ấm êm
Sau chặng đường hành quân mang nặng
Những phiên gác trong đêm dài hoang vắng
Ngọn kửa giữa rừng ai nhen nhóm lên
                   &
Nơi ấy sao trời long lanh như mắt em
Tiếng sóng biển đêm đêm bồn chồn như nỗi nhớ
Cánh buồm ai lang thang trong sương mù biển cả
Từ bình minh đến hoàng hôn
                   &
Góc nhỏ lòng tôi tươi rói một cây non
Giữa bốn bề mênh mông cát trắng
Như giọt mưa rơi trên sa mạc vắng
Góc nhỏ trong lòng reo vui
                   &
Lại trở về góc nhỏ lòng tôi
Một mình khi trái tim yên tĩnh
Xoá đi những dày vò cháy bỏng
Để lại trầm tư - tu viện của tâm hồn
                  &
Hãy để cho lòng nhẹ nhõm hơn
Hãy để tâm hồn thanh thản hơn
Hãy để tình yêu không còn biên giới
CHỉ có nỗi buồn trong tôi vẫn xanh vời vợi                   
                   &
Bạn là ai người đang đọc thơ tôi
Có bao giờ hoài công
                             đi tìm cho mình
                                    một chút ấm êm trong những niềm vui
Có cảm thông thấy trong lòng mình một góc trời nho nhỏ
Nơi những kĩ niệm thuở nào chẳng còn nhớ nữa
Và những vui buồn nào dễ quên đi


                                                  Đà nẵng  Quy nhơn  Nha trang
                                                                             7 / 1975
                                                                                 KST

Những gì cuộc đời để lại trong tim ta

Những gì
 Cuộc đời để lại
       Trong tim ta






'' Tæ quèc b¾t ®Çu tõ ®©u ?..'' ( Thanh kiÕm vµ L¸ ch¾n )
____________________________________________

Những gì cuộc đời để lại trong tim ta
Chắc hẳn bắt đầu từ lời ru ngày xưa của Mẹ
Từ bức tranh trong cuốn vở học trò
                                             mái trường tuổi thơ
                                                                    mầu hoa phượng vĩ
Những mùa thi
                     Mùa chia li
                                       kì nghỉ hè cuối cùng
                             &
Ta lớn lên đi khắp những con đường
Của đất nước chiến tranh , đói nghèo , vất vả
Những thử thách khi tuổi đời còn rất trẻ
Tuổi mười bốn , mười lăm ..
                           từng kỉ niệm đâu còn nhớ nữa
                                                  mà những dư âm còn mãi theo ta
                            &
Trong tim ta cuộc đời để lại những gì   .?.
                                                           Một chuyến tàu xa   
Những người bạn chia tay trên sân ga bàn tay xiết chặt
Ngọn lửa thương yêu lặng lẽ cháy trong đôi mắt
Những cuộc chia tay không hẹn trước ngày về
                           &
Cuộc đời
          Đó là một tiếng đàn trầm ngâm giữa chốn rừng chiều
Khói thuốc nặng bay đậm đà bên lửa trại
Người lính trẻ trầm ngâm nhìn ngọn lửa
Tưởng màu phượng đỏ cố đô
                         
                         &  
Cuộc đời
      Đó là những phiên gác lắng sâu , trời không một vì sao
Những lúc lặng lẽ đón giao thừa bên nòng súng thép
Là sấm chớp gầm vang
                                    Giữa đường hàmh quân
                                                                cơn mưa rừng đổ sập
Là những buổi hoàng hôn
                                     Nhìn ráng  chiều đỏ rực trên đê cao 
  
                             &

Cuộc đời
     Đó là cảm giác choáng ngợp , hào hùng
                                     khi qua lớp mây bay
                                                         đồng bằng bỗng trải rộng dưới chân
Những tháng bảy heo may
                                      mặt biển điên cuồng trong cơn bão
Những khi đứng trên đỉnh cao
                                                       Yên tử - Ba vì - Tam đảo ...
Phóng tầm mắt ra chân trời
                                     nhìn Hồng hà  , Lục đàu giang
                                           tưởng đâu đây còn  vang vọng
                                                           tiếng reo hò thắng trận của cha ông   

                                      &

Cuộc đời
       Đó là một tình yêu như tiếng sét  giữa trời
                                      hay như làn gió thoảng qua tim
Một sớm Chủ nhật đẹp trời
                                      Câu hát nào bỗng nhắc lại trong ta
                                                                 câu chuyện tình xưa cũ   
Là những ngày phép vội vàng
                                     cảm giác xốn xang đầu tiên
                                                                       đến giờ ta vẫn nhớ 
Là những nỗi buồn  ,  những vết lòng
                         '' muốn xoá nhoà phải mượn tháng năm..''  ( ** )
                                     &

Và cuộc đời để lại gì trong ta
                                       Một đôi mắt dịu hiền
Có gì cảm thông.mà sao  âu yếm  , đượm buồn , sâu thẳm
Làm một ngọn nắng mùa thu trên hàng cây quen trước nhà
                                                          cũng đọng thành Kỉ niệm
Để lại một vết đau sâu lắng , nhẹ nhàng ,
                                                    sẽ theo ta đến suốt cuộc đời.

                                    &   
.Và những gì cuộc đời sẽ còn để lại trong tim  ta ? ..
                               
                                   &
Thời gian qua đi...
         Những gì còn lại trong tim ta
                        đó chính là Vẻ đẹp và ý nghĩa của Cuộc đời này
Khi mà
         Những hình bóng xa xưa
                           Gương mặt thân yêu
                                            Đôi mắt dịu hiền
                                                         đã dạt trôi trong Quá khứ
Ta mang theo trong tim
             Tất cả những gì của Hôm qua - Hạnh phúc và Giông  tố
Vẫn dang rộng cnáh tay đón chờ
             Cả những Hi vọng và Bất ngờ
                           Trong  Niềm tin  và  Bão táp  của  Ngày Mai

        
                                                                        KST 1980

Những ngày xưa thân ái

     
   
Những ngày xưa thân ái


Đây là những vần thơ ngày nào của Bạn ,của tôi ,của chúng ta
Những âm điệu vần đến với tôi, những đem dài nhớ Ngày Xưa không ngủ
Đó đây ,theo thời gian
                       có những câu thơ đã sai lạc , lỗi vần
                                                                  xin bạn đừng giận dữ
Bởi đó chính là những gì ,của Bạn ,của  cuộc đời
                                                                     còn lại trong tim tôi
Cũng giống những gì ta đã cho nhau trong cuộc đời này
Một chút lỗi lầm..
                           Một chút ngẫu nhiên..
                                                     Những bất ngờ...
                                                                        Cuộc đời vốn thế
Và hôm nay tôi chép lại những dòng này trên giấy
Để có một ngày
              bên chén rượu nồng
                   ngồi bên nhau ta lại hát '' Những ngày xưa"                            
                                                                                                                                                                                                                                          

KST
13 tháng 11 / 1999
              
Sẽ có ngày trở lại  , gặp nhau
                        Cúng ta sẽ khác
                                               Và vẫn giống hôm nay
                        Chúng ta sẽ lớn lên với thời gian
                                                                   Và vẫn trẻ

                                                                   
KST---- TC
1979 - 1980

Thứ Tư, 9 tháng 12, 2009

Truyện Ngàn lẻ một đêm Năm 2003

          

Truyện Ngàn lẻ một đêm Năm 2003

…Những sư đoàn của Liên quân đã chững lại trước thành Bat đa
Dân quân Irak,Vệ binh cộng hoà
                                    đang chiến đấu
                                             Thề chết để rửa nhục,trả hờn  cho Tổ quốc
Trong trái tim những người căm ghét cường quyền trên Trái đất
Nhen nhóm lên một Niềm Hy Vọng
                                                      Mỏng manh              


                                                                                  KST  3/2003
______________________________________________

Có gì giống nhau giữa Xứ sở Ngàn lẻ một đêm và Đất nước các Vua Hùng
Nơi hơn ba mươi năm trước
   Hà nội đã đánh thắng B52 và cứu cho Lương tâm Loài người
                                                                                         không sụp đổ
Ngày nay
           Những con diều hâu Bạch cung lại muốn một lần này nữa
Đem ý chí ngông cuồng của mình áp đặt lên một Dân tộc nhỏ bé ,xa xôi


                                                       **
Một Dân tộc đã điêu đứng vì bị chèn ép nhiều năm
                                                            bị sỉ nhục,bị dồn đến chân tường
Một dân tộc đã dồn nén căm hờn
             Nay đã thề Hi sinh đến cùng vì Danh dự Nhân phẩm và Đất nước


Máy bay tàng hình,Tên lửa hành trình..
                                                 có thể huỷ diệt những con người như thế
Những người đang chiến đấu không chỉ vì mình
                                                                  mà còn vì Thiên lí ở trên đời




Thiên lí ở đâu?
               Ôi cái lẽ Công bằng mỏng manh trong cái Thế giới Bất công này
Thế kỉ 21 rồi.Loài người vẫn man rợ hung tàn
                                có khác gi cái thời của Đế chế Nguyên Mông
                                                                                gần ngàn năm trước
Khi Sài Thung nghênh ngang vào điện Thái hoà
                                                                           Hống hách và láo xược
Các vua Trần nhẫn nhịn ,nhún nhường
                         Còn chàng thiếu niên Trần quốc Toản Anh hùng,
                                                                      căm hờn bóp nát quả cam
                                   **
Và các thế lực bạo tàn kia đâu chỉ một lần
Phải nhận bài học đắng cay từ những Dân tộc dường như bé nhỏ
Sau nhiều năm,chính bộ trưởng Chiến tranh Mc Namara phải thú nhận rằng:
             Mĩ thua vì không hiểu hết Sức mạnh tiềm ẩn của Một Nền Văn hoá
Và ngày nay bài học ấy để đâu rồi?
                                  **
Sau 30 năm chúng ta lại cùng thao thức với cả Loài người
Hồi hộp rõi theo Cuộc chiến không cân sức
                                                  giữa David bé nhỏ và tên khổng lồ Gôliat
Thầm mong có một ngày được reo vang Viva Irak,
Đã chặn được Đạo quân Số hoá-Siêu hiên đại Hoa kì
                                             và cứu vớt Lương tâm Nhân phẩm Con người
                                 **
Ôi cái Niềm hi vọng mỏng manh giữa cái Thế giới đầy bạo quyền này
Chúng ta chỉ thầm nguyện cầu cho những chiến binh I rak
Loài người sẽ được thở phào như với Hà nội ,Việt nam 30 năm trước?
Hay sẽ phải chứng kiến những đợt sóng hung tàn
                             Nhấn chìm Xứ sở của Nang Shêhêrazat
                                                           Và Truyện Ngàn lẻ một đêm…

Tiếu ngạo giang hồ



Tiếu ngạo giang hồ


Bản `Tiếu ngạo giang hồ ` từng  ngân vang
                                              trong lều cỏ của  Thánh cô *).
Đã ngàn năm..
Mà những âm thanh  ta chưa từng nghe
                                                                         của nó
Như mãi âm vang
                           trong tim ta
                                          những tín đồ của Kim Dung
                            của Tự do
                                          củaTình yêu và Lòng Nghĩa hiệp.


                                                                           KST 2001

_______________________________________________________________________

Lệnh Hồ Xung thất thểu bước đi trong đoàn người của phái Hoa sơn
đến thành Lạc dương.
Trong cánh tay ân cần duy nhất của 1 kẻ phản bội còn chưa lộ mặt. **)
Anh mặt khinh ghét căm hận của sư phụ Nhạc Bất Quần làm y đau khổ
Nhưng cũng chẳng là gì ,so với cái nhìn quan tâm của Tiểu sư muội
Cứ mãi hướng về Lâm Bình Chi


Chân khí hỗn loạn, thân xác rã rời, nội thương trầm trọng
Nỗi đau hiểu rằng chỉ còn sống từng tháng từng ngày
Cũng không bằng cái linh cảm sắp mất đi người yêu dấu
Quyển Cầm phổ Tiếu ngạo Giang hồ,vật gửi gắm của người quá cố
Cứ chảy bỏng trong ngực y.
Tâm nguyện Cố nhân kí thác chưa tròn
đã sớm làm mồi cho Hiềm nghi
của sư phụ mà y tin yêu
của các môn các phái
và của Lâm Bình Chi
Ôi Tịch Tà Kiếm Phổ - Cái chìa khoá ghê sợ để đi đến Quyền lực con người.


Ai có thể minh oan cho ta ?
Ai có thể trả lại cho Lệnh Hồ Xung
Ngọn lửa Niềm tin ở Cuộc đời, ,Tình yêu Con Người.
Bĩ cực thái lai
Định mệnh như đã an bài...


Bản Tiếu ngạo Giang hồ thánh thót ngân lên trong lều cỏ của Thánh cô
Như những giọt Cam lồ
Rơi xuống trái tim tan vỡ của Lệnh Hồ Xung...
Từng giọt..
đó là Rửa sạch hàm oan
Là Thức tỉnh nhưng tâm hồn đa nghi ,hiềm thù đen tối
Là Hạnh phúc Báo đáp được Ân tình
Làm tròn Tâm nguyện người tiền bối
Là mối Duyên trời gặp được Thánh cô -
nàng Nhậm Doanh Doanh. Tài sắc vẹn toàn.
Và trên tất cả những Niềm hạnh phúc cho y
mà Kim Dung Tiên sinh đã an bài tuyệt vời
vào khoảnh khắc này
Là những âm thanh của bản nhạc Nhạc còn người mất
đã đến đước trái tim của Người có duyên trời
đến đước trái tim của kẻ có cùng tâm trạng
với người đã viết lên khúc ca Bất tử ấy.

_____________________________________

Hà nội tháng 6 năm 2001
Suy ngẫm Về TNGH,về CĐ
Một mùa hè nóng bức
và đầy sự kiện đang đến
KST ----- TC
____________________________________
*)  Nhậm Doanh Doanh.
**)Lao Đức Nặc.

Trường ca Những chàng lính Trỗi

TRƯỜNG CA
                  Những chàng lính Trỗi
Tựa
...36 năm đã qua,
kể từ ngày những tốp Trỗi đầu tiên bước xuống trại Hoè
Bao Kỉ Niệm vui buồn đã xa,
                 những gì còn đọng lại trong ta - những Chàng-trai-trường-Trỗi
Những cái tên không thể nào quên
Trại Hoè, Trại Cờ, Bom bom, Quế lâm, Y Trung, Li Giang trường mới...
Bao gương mặt thân quen các bạn, các thầy còn lại bên ta.


Bao điều giản dị, thân yêu trong tim muốn thốt lên
Cũng có những trăn trở trong lòng mỗi chúng ta, đâu dễ nói
Bao số phận cuốn theo thời gian, nhũng dòng đời trôi nổi
Hôm nay lại nhìn nhau, ta cảm thấy những gì?


Cầm cuốn sách mực còn tươi " Sinh ra trong khói lửa "
Thức trọn đêm với nhũng kỉ niệm xưa
Mỗi dòng tâm sự mộc mạc đơn sơ làm ta thấy rưng rưng
Mỗi tấm ảnh, đôi mắt các chàng Thiếu sinh quân
                                nhìn ta sâu thẳm thời gian
                                          những chàng trai đã đi xa, đã thành Liệt sỹ
Đã có một thời, ta đã sống, đã ở ngay bên những chàng trai ấy
Đã cùng sẻ chia một bữa liên hoan,
                                một phiên gác đêm, một mái lán giữa rừng mưa...


Và cả những dòng tên, có phải chỉ là một danh sách lạnh lùng đâu
Chúng nói với ta, cụ thể rõ ràng, về cái cảm giác ai còn ai mất...
Còn thiếu bao cái tên, còn bao điều chưa nói được và chưa nói hết
Gấp quyển sách lại rồi sao lòng còn thấy băn khoăn.


Tôi bỗng thấy trong lòng bao điều phải nói với các bạn tôi
Dù kỷ niệm thời gian đã xoá nhoà, dù bao chuyện cũ không còn nhớ nữa
Dù Cuộc đời còn nặng trên vai ta bao trách nhiệm, tính toán,
                                                                                 lo âu và nghĩa vụ
Dù những muộn phiền, mệt mỏi của đời thường như muốn làm lụi đi
                                                                                              trong tim ta
Ngọn lửa Lãng mạn Những ngày nào
 
                                     Hôm nay
Tôi muốn lục lại trong Kí ức cùng các bạn tôi
                   và viết trên Cuốn-Truyện-về-ngững-Ngày-qua
Nhưng lúc này hãy để tôi nói, những gì trong tim tôi Cảm thấy
Và dàn trải những cảm xúc của mình
                  thành những dòng sông Thơ trên đôi trang giấy
Hẹn Bạn một ngày sẽ viết tiếp Cuốn-Truyện-về-ngững-Ngày-xưa
                                                của những Chàng-trai-trường-Trỗi
                                                                                              chúng ta
                                                                                 KST 2002
________________________________________________


              ... Tôi gặp lại Anh, chàng trai trường Trỗi
                    Súng trên vai Anh bước đi nơi hè phố
                    Tôi gặp lại anh giờ đây bên quán nhỏ
                    Kể nhau nghe chuyện cũ bao ngày xưa
                    Nhớ gì từ ngày Anh xa mái trường
                    Nhớ gì từ ngày anh vui lên đường...



TRƯỜNG CA


 I     Khởi đầu

Nững năm 64, 65 không thể nào quên
Khi những trái bom Mỹ đầu tiên rơi trên miền Bắc
Còn quá nhỏ dể theo cha anh đi đánh giặc
" Nguyễn văn Trỗi, Thiếu sinh quân"...
                Những từ ấy vang lên háo hức, tự hào
Niềm tự hào trong những trái tim còn rất trẻ thơ.

Bắt đầu từ Trại Hoè, và 108 cái tên trong các tốp dầu tiên
Như gợi nhớ chuyện Lương sơn anh hùng tụ nghĩa
Ta bước vào cuộc sống xa nhà, hồ hởi vô tư như thế
Những chiếc chăn gấp vuông, những bước đi đều,
            những buổi đào công sự đầu tiên

II    Suối Bom Bom

... Qua Trại cờ, Yên mỹ, ta xuống Bom bom
Những phiên gác giữa rừng sâu. Lần đầu trong những bộ quân phục Trỗi
Cuộc sống như chiến khu. Nhà gianh dựng ngay bên bờ suối
Bài học sử về Cách mạng Pháp của thầy Bắc  
        trong tiếng gầm man rợ của những chiếc F105
                            bay sát sạt trên đầu...

Rồi Đại đội ta lại chuyển ra ngoài
Bên kia Gốc đa, bên này Trại Bưởi
Những Chàng lính Trỗi lại hoàn thành một học kì gian khổ nữa
Với những chuyến đi lấy củi ở " Hà nam nước lụt ", hành quân đêm.
            Lớp học ngoài trời dưới những đường bay
                    đánh vào Cầu Gia Bảy, Thái Nguyên
Lại di chuyển xuống làng, rồi có lệnh trên
Sắp đi xa.Địa điểm mới lần này - Trung Quốc
Bao háo hức trước chuyến đi xa, và nỗi buồn Xa đất nước
Và những những Chàng-trai-trường Trỗi tuổi 13, 14, 15 sắp thật sự xa nhà
  

III   Quế Lâm

Nước bạn đây rồi Đại hậu phương của Bác Mao
Bằng Tường cờ mở trống giong đón ta trong tiếng hô:
    "Cách mạng Văn Hoá muôn năm", "Việt Nam tất thắng"
    Những chàng lính Trỗi đã đến bên dòng Li Giang
                còn chưa thấy một dòng Li thơ mộng
    Đã gặp mùa đông lạnh băng u ám đầu tiên.

    Y trung.
    Bệnh dịch màng não đe doạ lửng lơ
            Những tiếng thì thào lo âu
                Những đám người tụ tập trong đêm
    Ngững cuộc rượt đuổi điên cuồng.
                Búa sắt trong tay. Những hiềm thù mù quáng và vô cớ
    Hỗn loạn, hoang mang ... như không còn phương hướng nữa...
    Giờ đây, nghĩ lại, ta còn khó hiểu :
    Có ma lực nào chăng, đã nhập vào những chú lính Trỗi kia?

IV    Xuân 68  

    Ta đón xuân Mậu thân trên đất Quế Lâm
    Trường mới khang trang. Náo nức tin chiến thắng từ Tổ quốc
    Tốt nghiệp lớp Muời. Những chàng trai hăng hái và sung sức
    Viết những lá đơn tình nguyện vào Quân Đội Nhân Dân.
            còn chưa hình dung hết cái khốc liệt của cuộc chiến tranh
Bình minh Quế Lâm.
Những cuộc chạy việt dã toàn C10 đến tận núi Đầu mầu
Và trở về  trường, trong tiếng ca trầm hùng “ Vừng đông đã hửng sáng...”
Những chàng lính trỗi đang chuẩn bị để trở thành người chiến sỹ
Trong những ngày hè một ngàn chín trăm sáu tám không thể nào quên

V    Trở về

Còn chưa kịp thưởng ngoạn hết cái thơ mộng của Li giang và đất Quế Lâm
Đã đến ngày những Chàng-trai-trường-Trỗi trở về Tổ quốc
Đa cóc, An mô, Phao sơn, Thậm thình, Vĩnh Yên ...
                                                                   đang chờ ta phía trước...
Rồi những Chàng-trai-trường-Trỗi tung cánh bay đi
                                                                       khắp bốn phương trời.

 VI    Suy ngẫm

Không thể phủ nhận rằng, qua cơn bão mùa đông Y-Trung kia, ta có lớn lên  
Dày dạn, rắn chai... những thử thách hoang dã, trái ngang, đến từ quá sớm
Nhưng có thể nào trong tim ta không còn lại đôi vết hằn chai sạn
Và tâm hồn mỗi chúng ta, có đủ thanh thản, bình yên để nói :
                        Cuộc đời hỡi! Ta mến yêu Người?
Sẽ không  công bằng để nhìn lại chuyện xưa từ quan niệm bây giờ
Nhưng cũng không thể giản đơn lãng quên tất cả, như quên đi một cơn ác  mộng  
Có điều, tôi yên lòng, thấy các Bạn đều cười xoà
               chẳng coi chuyện Y Trung ngày nào là một hành trang quá nặng
Chắc họ tin, Thời gian còn có thể xoá nhoà
                    những vết thương đau đớn hơn nhiều...
Trường Trỗi-Trường Văn Hoá-Thiếu Sinh Quân, sau bấy nhiêu năm
                        để lại gì trong tâm trí mỗi chúng ta?
Ta tự hào! Dù chẳng phải Niềm tự hào như của những cựu sinh viên  
                              trường MEI  hay Havớt
Đơn giản là Niềm tự hào của những người
                               đã cùng trải qua những năm, tháng vui buồn
                                                                với ngọn lửa trong tim như thế
    Để giờ đây, những mái đầu điểm bạc không có gì phải hổ thẹn
                    với Niềm tự hào rất ngây thơ
                            khi những buổi đầu, ta nói:
    Chúng tôi - Thiếu sinh Quân

Hà nội tháng 2/2002
Học sinh khoá 3 NVT

Trở lại Thậm Thình


                                                       
Trë l¹i ThËm Th×nh
"……Nhµ ga nhá bÐ n»m chê Anh ®· bao l©u" 
                                  (Hai mïa mư­a) 
                                    TÆng c¸c b¹n t«i
_____________________________________


ThËm - th×nh trë l¹i mét ngµy ®«ng
LÇn dÊu thêi gian b­íc ng­îc dßng
ThÊm tho¾t ba m­¬i n¨m  cã lÎ
C¶nh cò ng­êi x­a ai nhí kh«ng?
&
§©u Phó ®øc nhµ ga bÐ nhá
§©y nÎo ®­êng x­a ®Ëm dÊu ch©n
Cã ng­êi L÷ kh¸ch vÒ chèn cò
B©ng khu©ng nµo thÊy bãng cè nh©n
&
§Òn Hïng nói vÉn xanh nh­ ngäc
M©y vÉn ngµy x­a, n¾ng vÉn lªn
Anh chµng lÝnh trÎ ngµy n¨m Êy
Trë vÒ mong gÆp chót h­¬ng quen
&
Nµo thÊy h­¬ng say chèn cò ®©u
ChØ thÊy thêi gian l­ít qu¸ mau
BÓ d©u vÇn vò, ®êi vèn thÕ
BiÕt vËy, mµ sao tho¶ng chót sÇu
&
…..Trë vÒ, lßng nh÷ng ®­îm ­u phiÒn
Xa tr«ng Hµ Néi phè lªn ®Ìn
Th«i bá BÕn M¬ vÒ Xø Thùc
Cuéc ®êi ®Òu ®Æn còng thµnh quen?
&
BiÕt kÓ g× ®©y víi B¹n t«i?
Chèn cò Tr­êng x­a ghÐ l¹i råi
Chèng chªnh nh­ mét lÇn lì hÑn
Mang l¹i chót buån cho B¹n th«i!

KST
ThËm th×nh 11/2001

Hạnh phúc ?

               

Hạnh phúc ?

TẶNG CÁC BẠN TÔI



Hạnh phúc Cuộc đời ở chốn nào?
Xa vời? mà có khó gì đâu!
Chỉ cần mỗi lúc nâng li rượu,
Tâm tĩnh, lòng thanh, dạ chẳng sầu...

&

Lo nghĩ quăng xa ngoài vạn dặm
Bại thành coi tựa áng mây bay
Cắt nhợ phàm trần, lòng rộng mở
Cảnh bồng lai chính ở chốn này!



KST 2001

Thứ Ba, 8 tháng 12, 2009

Những gì mãi mãi tôi yêu











Tôi yêu đường phố của tôi
Ngôi nhà tuổi thơ quen thuộc
Hôm nay một ngôi nhà nữa
Bỗng thành kỉ niệm thân yêu


&


Tôi yêu đường phố buổi chiều
Hàng cây ngập tràn ánh nắng
Bồn chồn hương say Mùa thu
Lòng người mênh mang sâu lắng


&


Tôi yêu làn sương mù trắng
Nhẹ buông đường phố của tôi
Những buổi bình minh im lặng
Ao mơ hình bóng xa vời


&


Tôi yêu bến xe bé nhỏ
Thoảng qua một phút đợi chờ
Nỗi buồn hôm Em không đến
Niềm vui xe đến muộn giờ


&


Tôi yêu một chuyến xe đi
Gần Em khoảng không im lặng
Lặng nghe tiếng Em đầm ấm
Mắt buồn sao chẳng nhìn nhau

&


Tôi yêu những buổi chiêu về
Niềm vui một ngày lại gặp
Nỗi buồn thấy Em lần cuối
Im lìm đôi ngả chia tay.


&


Cứ thế thời gian qua mau
Cuộc đời sẽ đi về đâu?
Tôi và cả Em không biết
Niềm vui nỗi buồn bé nhỏ
Cữ diễn ra - một giấc mơ
Cuộc đời rồi sẽ ra sao?
Mọi cái đã là định mệnh
Còn tôi chỉ biết yêu Em
Dịu dàng âm thầm say đắm


&


Cuộc đời - một giấc mơ ư?
Thoảng qua niềm vui ,đau khổ
Và tình yêu tôi cũng thế
Chỉ là một giấc mơ sao ?


&


Có thể nào khác không Em
Nỗi buồn dịu dàng mãi mãi
Ngày mai sẽ thành nỗi đau
Hay vì vẻ đẹp Cuộc đời
Hãy để tình say đắm ấy
Chỉ là một giấc mơ thôi ?


&


Tôi yêu đường phố của tôi
Như yêu Cuộc đời thắm thiết
Ngày mai dù Em xa khuất
Chỉ còn ngọn nắng những chiều
Để lại trên đường phố ấy
Những gì mãi mãi tôi yêu.


Hà nội - Thu  1981
 KST

Thứ Hai, 7 tháng 12, 2009

Những con thuyền

Những con thuyền


Những con thuyền trên biển gặp nhau
Chỉ một lần để rồi xa đi mãi
Nhưng hình bóng những ngày xa cũ ấy
Sẽ mãi vẫn còn...
Và sóng trên biển
Sóng giữa lòng thuyền
chỉ làm cho vùng biển ấy mãi không quên.
&

Trên biển những con thuyền lênh đênh
Ngày mai
Sóng biển sẽ đưa về đâu, nào biết?
Ngày mai
Từ bao chân trời xa khác
Dẫu chẳng thể trở về hãy nhớ tới bến xưa !
&
Dải bờ đầy nắng của Tuổi thơ
Có cả thác trắng réo gào và dòng sông xanh êm ả
Để rồi những khi mây đen của cơn giông
bao trùm bầu trời trên biển cả
Những con thuyền đi vào cơn bão
lại nhớ về nơi xa ấy
Nơi đã để lại những gì tươi mát nhất của Cuộc đời.


KST 1974 - 75

Tiếng vọng


Tiếng vọng


T
Đó là những âm thanh của cuộc đời
âm vang trong tâm hồn con người
Như những nốt nhạc âm vang trong lòng cây đàn
Như tiếng gọi của gió,
của cây kèn săn,
của thác đổ và núi lở
âm vang trong thung lũng
giữa những đỉnh núi uy nghi.
Thời gian trôi...
Sẽ đến một ngày
Cây đàn cũ không đáp lại tiếng gọi
của dây đàn nữa!
Những đỉnh núi bị sói mòn không đáp lại nữa rồi
những âm thanh của dòng thác đổ !
Và tâm hồn con người
giống như những đỉnh núi bị sói mòn
giống cây đàn xưa cũ
chẳng còn rung lên nữa
những âm thanh của Cuộc đời!
Thì chính Cuộc đời, khi ấy lại âm vang !

Chúng tôi ngồi trên cao


Chúng tôi
ngồi trên cao


'' Chúng tôi ngồi trên cao
Sung sướng như thiên thần
Biển thì thầm dưới chân
Mặt trời chiều dần xuống...''


Hai Nơ
______________________


Tôi đứng trên cao khi bóng chiều dần xuống
Mặt trời đang rơi vào lòng biển xanh
Biển lặng dưới chân. Những con sóng
                                                           rì rầm thủ thỉ
Ở đây chăng, những niềm vui thiên thần?
                         &
Và ở đâu nơi chân trời xa, niềm vui bé nhỏ của tôi 
Nơi đây chỉ có nỗi buồn tôi mang theo 
                                                           đến bên bờ cát
Để biển cả như mêng mông hơn 
            những cánh buồm thêm mỏng manh xa lắc
Và hoàng hôn trên biển hôm nay 
                                   thêm trầm lắng nỗi lòng ai!
                            &
Những tảng đá ven bờ nằm im lặng đến muôn đời
Nghe tiếng hàng thông thì thầm mãi hát
Tất cả những gì ở nơi đây, như san sẻ với ai,
                             làm tăng thêm niềm hạnh phúc
Và những nỗi buồn càng dàn trải đến tận cùng...
                            &
Em đang ở xa kia, nơi hàng cây rực rỡ nắng vàng
Niềm vui của Em thật giống những tia nắng đó
Còn nỗi buồn tôi là hoàng hôn trên biển cả
Là những đợt sóng khi ào ạt xô bờ, 
                                          lúc mòn mỏi trào dâng...


            

                                                                        Đồ Sơn 1980
                                                                            KST

Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2009

Nhiều khi thấy...



Nhiều khi thấy...


''... Những đám mây trời hành hương vĩnh cửu
Trên thảo nguyên xa, những đỉnh núi nạm cườm
Phải chăng ngươi cũng như ta, bị cuộc đời đầy ải
Từ Bắc phương xa tít xuống trời Nam...”
Lec môn tôv.
_________________________



Nhiều khi thấy mình như một bóng mây
Cuốn theo cơn gió cuộc đời vô định
Như một con thuyền lênh đênh trên biển
Mải miết hành trình nào biết về đâu
&
Nhiều khi thấy mình như một dòng sông
Yên ả xuôi theo đôi bờ bình lặng
Ai biết còn bao nhiêu ngày thanh thản
Đằng xa, đại dương chứa đựng những gì
                        &

Nhiều khi thấy mình như một cánh chim
Sải cánh tung bay khoảng trời tự tại
Để đến một ngày đường dài cánh mỏi
Nhìn góc trời xa lòng bỗng chạnh buồn
   &
Nhiều khi giữa đêm tỉnh giấc một mình
Bận bịu lo toan đời thường gác lại
Ngọn sóng cuồng say giờ này lắng đọng
Bỗng nhớ khát khao hình bóng dịu hiền
                       &
Nhiều khi thấy mình qua ngõ nhỏ quen
Như cánh tha hương tìm về  bến đậu
Đâu dấu người xưa chỉ còn cảnh cũ
Lòng buồn xác xao nhìn lá rụng đầy
                                                        
                                 Hà Nội - Mùa Đông 1998
                                                      KST


Đối diện với chính mình



Đối diện với chính mình

...Có những lúc bên đường ta ghé lại
Chầm chậm cà phê rơi, từng giọt thời gian
Nhìn hối hả người đi, bàng hoàng tự hỏi:
Một phút trước thôi, ta cũng vội thế này chăng ?


KST.TC. 11/2001
_____________________________________

Những ý nghĩ trong Ta mênh mang như Biển
Cùng dậy với tia Mặt trời đầu tiên
đến tận lúc đêm thâu
Những ý nghĩ cuộn chảy như một dòng sông
...Từ bóng hình dịu dàng, xa xôi
người con gái, một khi nào Ta đã gặp trong đời !
Hay chỉ mới hôm qua ?
...Một nỗi buồn xa vắng
Niềm vui cùng Bạn ta nâng li,
trong một đêm, khói bay, yên tĩnh
..Một dự định tương lai, đầy nhiệt tình,
với đôi chút phiêu lưu
Hay cảm giác xốn xang, mơ hồ
Mà ta còn chưa cắt nghĩa được vì sao
Từ đâu ?
...và vì Ai ?
Có phải vì Em ? Nụ cười âu yếm ấy...
Ta gọi tất cả đó là Cuộc Đời.
Và bản thân Cuộc đời này, là một Dòng sông chảy xiết
Của những sự kiện,
mà không phải lúc nào ta cũng mong Kiểm soát
Chúng ta lặn ngụp, vẫy vùng,
đôi lúc tưởng mình đang rẽ sóng
Nhưng sự thực, đang bị cuốn đi,
theo dòng chảy đó, đến mệt nhoài
Rồi có một ngày, Ta may mắn dạt vào bờ
Có thể, chỉ là một Hoang đảo nhỏ giữa dòng nước xiết
Hay bằng tất cả sự Cố gắng đầy ý thức của mình,
ta cập bến,
Dừng lại một khoảnh khắc, bên dòng sông Sự kiện
Dù Bất lực, Chán nản, Mệt nhoài hay
Thanh thản, Bình yên.
Ta có cơ hội ngừng cuộc vật lộn vẫy vùng,
mà nhìn lại những gĩ đang xảy đến với Ta
Bình thản, khách quan, như một nhà quan sát.
Và Đối diện với chính mình
Như trước một tấm gương, ta thấy gì
trong Trái tim hiển hiện rõ ràng
Những gì, như phù sa của dòng sông Cuộc đời để lại,
Khi Năm tháng cứ dần trôi...
Ta biết,
Có những kẻ cứ bị cuốn đi, không cách gì dừng lại
Có thể vì Sức người không thắng nổi dòng nước xiết
Cuộc Đời
Hay giản đơn vì không biết được rằng
Trên dòng sông Cuộc Đời, có những bờ bến
bình yên như thế.

&

Nhưng còn Ta, đâu có thể cứ trên đảo hoang, ở mãi
Để Tránh xa những nhiêu khê, mệt mỏi của Đời thường
Ta còn nhiều Khao khát Kiếm tìm, nhiều Nghĩa vụ và
Ràng buộc với Cuộc Đời này
Còn chờ ta trong dòng chảy đó, Ngày mai
Bao vẻ đẹp và ý nghĩa của Cuộc Đời
Những Khám phá, những Miền Đất Mới
Và như thế, Ta trở lại Cuộc hành trình
trong dòng nước xiết
Thanh thản, mạnh mẽ hơn
Với Cái nhìn trong suốt rõ ràng
Và Trái tim đầy Tình yêu Mở rộng

&&

Nhưng ta biết, sẽ có một ngày Con tàu ghé lại
Một đảo hoang hay bến cảng Cuộc đời.
Và hay hơn, được cùng với Bạn ta
Mệt mỏi nhưng bình yên,
Nâng chén rượu, cùng Đối diện với chính mình
Như một nhà Yôga, ngồi thiền trong ánh Mặt trời
Như một Lễ nghi Tôn giáo thiêng liêng
Một phút giây Ngơi - nghỉ - trong - Suy - tư Bình yên
Một Sự Khai sáng, Và Niềm Hạnh phúc...

&&&

Để rồi Ta, như con tàu nhẹ nhàng
với những cánh buồm trong suốt
Lướt đi, mà không đắm chìm trong dòng cuộn chảy
của Cuộc Đời
Không nhắm đích nào, nhưng vẫn đến Muôn nơi..
Cứ thế tiếp nối Hành trình Cuộc sống.


12/11/2001
KST