Thứ Tư, 9 tháng 12, 2009

Trường ca Những chàng lính Trỗi

TRƯỜNG CA
                  Những chàng lính Trỗi
Tựa
...36 năm đã qua,
kể từ ngày những tốp Trỗi đầu tiên bước xuống trại Hoè
Bao Kỉ Niệm vui buồn đã xa,
                 những gì còn đọng lại trong ta - những Chàng-trai-trường-Trỗi
Những cái tên không thể nào quên
Trại Hoè, Trại Cờ, Bom bom, Quế lâm, Y Trung, Li Giang trường mới...
Bao gương mặt thân quen các bạn, các thầy còn lại bên ta.


Bao điều giản dị, thân yêu trong tim muốn thốt lên
Cũng có những trăn trở trong lòng mỗi chúng ta, đâu dễ nói
Bao số phận cuốn theo thời gian, nhũng dòng đời trôi nổi
Hôm nay lại nhìn nhau, ta cảm thấy những gì?


Cầm cuốn sách mực còn tươi " Sinh ra trong khói lửa "
Thức trọn đêm với nhũng kỉ niệm xưa
Mỗi dòng tâm sự mộc mạc đơn sơ làm ta thấy rưng rưng
Mỗi tấm ảnh, đôi mắt các chàng Thiếu sinh quân
                                nhìn ta sâu thẳm thời gian
                                          những chàng trai đã đi xa, đã thành Liệt sỹ
Đã có một thời, ta đã sống, đã ở ngay bên những chàng trai ấy
Đã cùng sẻ chia một bữa liên hoan,
                                một phiên gác đêm, một mái lán giữa rừng mưa...


Và cả những dòng tên, có phải chỉ là một danh sách lạnh lùng đâu
Chúng nói với ta, cụ thể rõ ràng, về cái cảm giác ai còn ai mất...
Còn thiếu bao cái tên, còn bao điều chưa nói được và chưa nói hết
Gấp quyển sách lại rồi sao lòng còn thấy băn khoăn.


Tôi bỗng thấy trong lòng bao điều phải nói với các bạn tôi
Dù kỷ niệm thời gian đã xoá nhoà, dù bao chuyện cũ không còn nhớ nữa
Dù Cuộc đời còn nặng trên vai ta bao trách nhiệm, tính toán,
                                                                                 lo âu và nghĩa vụ
Dù những muộn phiền, mệt mỏi của đời thường như muốn làm lụi đi
                                                                                              trong tim ta
Ngọn lửa Lãng mạn Những ngày nào
 
                                     Hôm nay
Tôi muốn lục lại trong Kí ức cùng các bạn tôi
                   và viết trên Cuốn-Truyện-về-ngững-Ngày-qua
Nhưng lúc này hãy để tôi nói, những gì trong tim tôi Cảm thấy
Và dàn trải những cảm xúc của mình
                  thành những dòng sông Thơ trên đôi trang giấy
Hẹn Bạn một ngày sẽ viết tiếp Cuốn-Truyện-về-ngững-Ngày-xưa
                                                của những Chàng-trai-trường-Trỗi
                                                                                              chúng ta
                                                                                 KST 2002
________________________________________________


              ... Tôi gặp lại Anh, chàng trai trường Trỗi
                    Súng trên vai Anh bước đi nơi hè phố
                    Tôi gặp lại anh giờ đây bên quán nhỏ
                    Kể nhau nghe chuyện cũ bao ngày xưa
                    Nhớ gì từ ngày Anh xa mái trường
                    Nhớ gì từ ngày anh vui lên đường...



TRƯỜNG CA


 I     Khởi đầu

Nững năm 64, 65 không thể nào quên
Khi những trái bom Mỹ đầu tiên rơi trên miền Bắc
Còn quá nhỏ dể theo cha anh đi đánh giặc
" Nguyễn văn Trỗi, Thiếu sinh quân"...
                Những từ ấy vang lên háo hức, tự hào
Niềm tự hào trong những trái tim còn rất trẻ thơ.

Bắt đầu từ Trại Hoè, và 108 cái tên trong các tốp dầu tiên
Như gợi nhớ chuyện Lương sơn anh hùng tụ nghĩa
Ta bước vào cuộc sống xa nhà, hồ hởi vô tư như thế
Những chiếc chăn gấp vuông, những bước đi đều,
            những buổi đào công sự đầu tiên

II    Suối Bom Bom

... Qua Trại cờ, Yên mỹ, ta xuống Bom bom
Những phiên gác giữa rừng sâu. Lần đầu trong những bộ quân phục Trỗi
Cuộc sống như chiến khu. Nhà gianh dựng ngay bên bờ suối
Bài học sử về Cách mạng Pháp của thầy Bắc  
        trong tiếng gầm man rợ của những chiếc F105
                            bay sát sạt trên đầu...

Rồi Đại đội ta lại chuyển ra ngoài
Bên kia Gốc đa, bên này Trại Bưởi
Những Chàng lính Trỗi lại hoàn thành một học kì gian khổ nữa
Với những chuyến đi lấy củi ở " Hà nam nước lụt ", hành quân đêm.
            Lớp học ngoài trời dưới những đường bay
                    đánh vào Cầu Gia Bảy, Thái Nguyên
Lại di chuyển xuống làng, rồi có lệnh trên
Sắp đi xa.Địa điểm mới lần này - Trung Quốc
Bao háo hức trước chuyến đi xa, và nỗi buồn Xa đất nước
Và những những Chàng-trai-trường Trỗi tuổi 13, 14, 15 sắp thật sự xa nhà
  

III   Quế Lâm

Nước bạn đây rồi Đại hậu phương của Bác Mao
Bằng Tường cờ mở trống giong đón ta trong tiếng hô:
    "Cách mạng Văn Hoá muôn năm", "Việt Nam tất thắng"
    Những chàng lính Trỗi đã đến bên dòng Li Giang
                còn chưa thấy một dòng Li thơ mộng
    Đã gặp mùa đông lạnh băng u ám đầu tiên.

    Y trung.
    Bệnh dịch màng não đe doạ lửng lơ
            Những tiếng thì thào lo âu
                Những đám người tụ tập trong đêm
    Ngững cuộc rượt đuổi điên cuồng.
                Búa sắt trong tay. Những hiềm thù mù quáng và vô cớ
    Hỗn loạn, hoang mang ... như không còn phương hướng nữa...
    Giờ đây, nghĩ lại, ta còn khó hiểu :
    Có ma lực nào chăng, đã nhập vào những chú lính Trỗi kia?

IV    Xuân 68  

    Ta đón xuân Mậu thân trên đất Quế Lâm
    Trường mới khang trang. Náo nức tin chiến thắng từ Tổ quốc
    Tốt nghiệp lớp Muời. Những chàng trai hăng hái và sung sức
    Viết những lá đơn tình nguyện vào Quân Đội Nhân Dân.
            còn chưa hình dung hết cái khốc liệt của cuộc chiến tranh
Bình minh Quế Lâm.
Những cuộc chạy việt dã toàn C10 đến tận núi Đầu mầu
Và trở về  trường, trong tiếng ca trầm hùng “ Vừng đông đã hửng sáng...”
Những chàng lính trỗi đang chuẩn bị để trở thành người chiến sỹ
Trong những ngày hè một ngàn chín trăm sáu tám không thể nào quên

V    Trở về

Còn chưa kịp thưởng ngoạn hết cái thơ mộng của Li giang và đất Quế Lâm
Đã đến ngày những Chàng-trai-trường-Trỗi trở về Tổ quốc
Đa cóc, An mô, Phao sơn, Thậm thình, Vĩnh Yên ...
                                                                   đang chờ ta phía trước...
Rồi những Chàng-trai-trường-Trỗi tung cánh bay đi
                                                                       khắp bốn phương trời.

 VI    Suy ngẫm

Không thể phủ nhận rằng, qua cơn bão mùa đông Y-Trung kia, ta có lớn lên  
Dày dạn, rắn chai... những thử thách hoang dã, trái ngang, đến từ quá sớm
Nhưng có thể nào trong tim ta không còn lại đôi vết hằn chai sạn
Và tâm hồn mỗi chúng ta, có đủ thanh thản, bình yên để nói :
                        Cuộc đời hỡi! Ta mến yêu Người?
Sẽ không  công bằng để nhìn lại chuyện xưa từ quan niệm bây giờ
Nhưng cũng không thể giản đơn lãng quên tất cả, như quên đi một cơn ác  mộng  
Có điều, tôi yên lòng, thấy các Bạn đều cười xoà
               chẳng coi chuyện Y Trung ngày nào là một hành trang quá nặng
Chắc họ tin, Thời gian còn có thể xoá nhoà
                    những vết thương đau đớn hơn nhiều...
Trường Trỗi-Trường Văn Hoá-Thiếu Sinh Quân, sau bấy nhiêu năm
                        để lại gì trong tâm trí mỗi chúng ta?
Ta tự hào! Dù chẳng phải Niềm tự hào như của những cựu sinh viên  
                              trường MEI  hay Havớt
Đơn giản là Niềm tự hào của những người
                               đã cùng trải qua những năm, tháng vui buồn
                                                                với ngọn lửa trong tim như thế
    Để giờ đây, những mái đầu điểm bạc không có gì phải hổ thẹn
                    với Niềm tự hào rất ngây thơ
                            khi những buổi đầu, ta nói:
    Chúng tôi - Thiếu sinh Quân

Hà nội tháng 2/2002
Học sinh khoá 3 NVT

1 nhận xét:

Hoang Giang nói...

Không có gì mênh mang hơn những lời thơ Trung Việt . Tôi đã từng được anh tặng những câu thơ tình tuyệt mỹ của lòng anh :
...
Có những đêm trăng sáng
Và những chiều nắng vàng
Tiếng chim ca ríu rít
Hay màn sương mênh mang
Bỗng dậy lòng xao xuyến
Ôi , đẹp thay ... cuộc đời ...
Và nhớ sao đôi mắt
Em ta nơi xa vời ...

Giá mà tôi cũng viết được như anh !